Thằng bé bán báo này nhất định là khùng, vì có ai làm cái chuyện khùng khùng như nó đâu.
Không biết trong ngày thằng bé bán được mấy tờ báo, mà người ta thường bắt gặp nó ôm chồng báo đứng ngắm nhìn say sưa mấy bức tường rào, được xây bằng gạch bao quanh các nhà thờ, nhà chùa hay tu viện. Thằng bé chỉ trố mắt nhìn hoặc cầm que cây đo đo chiều cao của tường rào, tuyệt nhiên không hề phiền hà đến ai.
Có lần một ông bảo vệ buồn miệng hỏi:
– Mày khùng hả nhóc?
Thằng bé hồn nhiên trả lời:
– Thưa ông, nếu cháu khùng được chắc là tốt hơn.
– Đúng là khùng! Không lo bán báo đi mà lảng vảng chi đây?
Thằng bé vừa chỉ tường rào vừa nói:
– Tường rào này cao quá ông há!
– Lại khùng! Tường rào cao hay thấp thì có liên quan gì đến mày?
Thằng bé đượm buồn nói bâng quơ:
Giá mà chiều cao của các tường rào bao quanh nhà thờ, nhà chùa, nhà tu mà giảm đi chỉ một viên gạch thôi, thì số gạch thừa cũng đủ để xây nhiều nhà nho nhỏ cho bao kẻ cùng khốn!