Tuổi đời đã nghiêng bóng, ông bố thường bỏ nhiều thời gian ngồi lặng lẽ bên hồ cá bé tẹo trước sân nhà.

Không biết ông bén duyên với hồ cá này từ bao giờ. Ông thích nhìn đàn cá tung tăng trong dòng nước. Dù nước hồ không mấy sâu nhưng đàn cá vẫn hồn nhiên vui sống. Phải chăng con người đau khổ vì không bằng lòng với hạnh phúc đang có trong tầm tay.

Ông thích chiêm ngưỡng những cánh sen. Ai đó ví von đóa sen như bậc thánh hiền, sống gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Ông yêu cả cây bồ đề, luôn lặng thầm trải bóng mát. Ngày xa xưa Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật dưới gốc cây bồ đề, chẳng lẽ ngày nay chúng ta không thành nhân dưới bóng lá của nó sao?

Ông cũng say mê hòn non bộ. Còn non còn nước còn hẹn ước. Cảnh sơn thủy hữu tình nhắc nhở lòng sắt son của đôi lứa yêu nhau và nghĩa phu thê trăm năm vẹn câu thề.

Nhưng điều lôi cuốn ông nhất là soi bóng nước. Lúc nắng chiều buông lơi, ông đã nhìn thấy bầu trời thăm thẳm dưới đáy hồ với làn mây trắng lơ lửng trôi. Vào những đêm sáng trăng, chị Hằng Nga ngâm mình tắm nước, nhuộm vàng cả mặt hồ. Những lúc mưa ập xuống, mặt nước như sụt sùi với muôn vàn giọt lệ lăn dài trên thành hồ.

Chưa hết đâu, ông đã soi bóng chính mình trong hồ nước. Thanh thản làm sao! Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, không đến nỗi ông phải thẹn lòng khi nhìn lại chính mình. Huyền nhiệm làm sao! Chân dung của một con người bé mọn hòa quyện cùng trời, mây, nước. Mà cũng mong manh làm sao! Chỉ cần một làn gió thoảng hay một chiếc lá vàng khẽ rơi cũng đủ làm mặt hồ gợn sóng và tất nhiên mọi hình bóng cũng bị gãy vỡ rồi tan biến.

Âu cũng là thân phận vô thường của con người. Một ngày nào đó không xa, ông sẽ tan biến vào cõi mênh mông, sẽ phải ngậm ngùi vĩnh biệt người bạn đời, con cái và bao người thân. Bất chợt ông đưa tay ngăn lại giọt lệ đang lăn tròn trên má, e rằng giọt lệ buồn làm mất vui một chiều soi bóng nước.

Bình Luận