Không biết cơ duyên nào mà thằng Tư thành người nhà của một đại gia xóm dừa.

Ông chủ dừa này vốn là một võ sư tầm cỡ đã từng phiêu bạt giang hồ. Nhiều năm trước trong một lần thách đấu, ông đã lỡ tay đánh chết đối thủ. Và từ đó, ông thề nguyền “gác kiếm”. Ông sống ẩn dật nơi miền sông nước rồi bén duyên với những rừng dừa mút mắt.

Nhờ ý chí và sức lực hơn người, ông sớm thành lập một trang trại chuyên cung cấp dừa khô bóc vỏ, dân miệt vườn quen gọi là sọ dừa. Ông thuê nhiều công nhân, những trai trẻ có đôi chân nhanh nhẹn, leo trèo như sóc và có đôi tay cứng cáp để tách vỏ ra khỏi quả.

Thằng Tư cũng cần cù làm việc như các công nhân khác. Có một hôm nó bạo gan xin ông chủ:

– Ông dạy võ cho con đi, con thích học võ.

Ông chủ bóp mạnh bàn tay nó, nghiêm nghị nói:

– Ngày nào con bóc được vỏ dừa mà không cần dùng đến dao, ngày đó ta sẽ dạy võ cho con. Ta hứa.

Từ lời hứa đó, thằng Tư miệt mài khổ luyện. Nó đâm thọc mười ngón tay vào trong cát, trong đất, trong sỏi. Chàng trai tập bóc dần từ quả dừa non đến những quả già hơn. Ròng rã trong mười năm như thế, không biết bao nhiêu mồ hôi và máu đã đổ ra. Cuối cùng, anh đã thành công. Đôi tay anh có khả năng bóc vỏ dừa khô dễ như bóc vỏ trái bưởi. Vậy mà ông chủ lại quên lời hứa. Cứ hẹn lần lữa việc dạy võ cho anh. Anh thất vọng và định tâm bỏ đi. Ông chủ đọc được ý nghĩ của chàng trai trẻ nhưng vẫn lặng thinh.

Một sáng tinh mơ, người thanh niên lặng lẽ rời bỏ trang trại dừa. Anh ta rong ruổi vô định, trời đất mênh mông chẳng nơi nào là nhà. Mãi khi chiều dần buông rơi, chàng dừng chân nơi quán nước bên đường vắng. Trong quán đang có mấy thanh niên ngồi nhậu. Chắc chúng uống mềm môi rồi, giờ bắt đầu khua tay múa chân. Đối tượng mà chúng nhắm đến là cô chủ quán tội nghiệp. Chúng buông lời giễu cợt, kéo lôi suồng sã.

Ngồi cách đó mấy bàn, thằng Tư vẫn để mắt theo dõi. Nó cảm thấy bất bình, mạnh dạn lên tiếng:

– Sao các anh lại hiếp đáp một người con gái như thế?

Nó vừa dứt lời, nhóm thanh niên đó quay nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.

Một đứa trong bọn vênh váo hỏi:

– Thằng ranh kia hết muốn sống rồi hả?

Một đứa khác vớ lấy chiếc mũ bảo hiểm, ném thật mạnh vào mặt thằng Tư. Thằng Tư đứng phắt dậy, nó nhìn chiếc mũ bảo hiểm đang lao tới mà liên tưởng đến quả dừa khô, mười ngón tay nó như gọng kìm chụp lấy. Chỉ cần một động tác thành thục, chiếc mũ bị đâm thủng và xé toạc. Chiếc mũ thứ hai cũng lao tới và số phận của nó cũng không hơn gì chiếc mũ trước.

Biết sức mình không ngang tầm, năm tên đó khiếp vía tháo chạy.

Thằng Tư bóp nắn đôi bàn tay, anh chợt nhận ra rằng mình đã được luyện võ từ lâu lắm rồi. Cảm giác hối hận xâm chiếm tâm hồn anh. Chàng trai thầm nhủ: Tôi phải về với chủ tôi. Và anh ta quay về, những hàng dừa thẳng tắp đang chờ đón anh.

Cô chủ quán đứng nhìn chàng trai trẻ khuất dần mà ngỡ như trong một giấc mơ.

Bình Luận