Càng gần đến ngày cưới vợ, anh Hai càng cảm thấy thương thằng em đến xót xa.

Bố qua đời khi thằng em chưa được một tháng tuổi, còn anh Hai lên mười bốn. Không lâu sau, mẹ cũng lặng lẽ đi thăm bố nơi suối vàng, để mặc hai anh em côi cút giữa biển đời.

Anh Hai buộc phải bỏ ngang đèn sách thay bố mẹ tảo tần nuôi dạy em. Anh không nề hà bất cứ việc gì miễn là kiếm được đồng bạc chính đáng. Đánh giày, bán vé số, đạp xích lô, khuân vác, bồi bàn… anh đều nếm trải. Nhờ phúc của bố mẹ, anh tuy vất vả trăm bề mà vẫn khỏe mạnh, còn thằng em rất ngoan hiền và luôn kính trọng anh Hai như bố.

Không ít lần thằng em thúc hối anh:

– Anh lo cưới vợ đi chớ! Bạn bè anh tay bế tay bồng cả rồi.

Còn anh Hai thì cứ động viên em:

– Ngày nào em tốt nghiệp đại học, ngày đó anh cưới vợ ngay. Anh không ế đâu mà em lo.

Thằng em vì thương anh nên quyết tâm học tập và hằng mong ước làm được một điều gì đó cho anh mình.

Thời gian trôi nhanh. Thằng em đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Anh Hai đã đến lúc phải thực hiện lời hứa với em. Nhưng trước khi cưới vợ, anh muốn giao hẳn căn nhà mà hai anh em đang sở hữu cho thằng em. Căn nhà này là tài sản duy nhất của bố mẹ để lại, nó cũng đã được anh Hai sửa sang lại khá khang trang và tiện nghi. Anh đến Ủy ban phường xin giao chủ quyền cho thằng em.

Ông Chủ tịch phường nắm lấy tay anh và nói:

– Hạnh phúc biết bao!

– Thưa… ông nói thế là sao ạ?

Ông Chủ tịch nói thêm:

– Em của anh đã ký giao nhà cho anh rồi, nó đã đi bước trước.

Anh Hai quay mặt giấu đi những giọt lệ lăn tròn trên má. Lâu lắm rồi anh mới được khóc và anh muốn khóc cho thỏa. Anh đi về hướng nghĩa địa rồi quỳ gục đầu nức nở trước mộ phần của bố mẹ.

qua cuoi cho anh

Bình Luận