Trên con đường làng quen thuộc, vị khất sĩ vẫn ngày ngày đầu trần chân đất, bưng bình bát đi khất thực. Có một ông nhà giàu kia, thay vì dâng cúng chút hoa quả thì lại thường xuyên trêu chọc, thậm chí còn mắng mỏ vị tu sĩ nữa. Vẫn bình thản như bao giờ, vị tu sĩ dừng chân đứng nghe rồi lại tiếp tục cất bước. Một hôm, không chịu nổi sự thinh lặng của vị tu sĩ nữa, lão chặn vị tu sĩ lại và gằn giọng hỏi:

– Ông có điếc không?

Vị tu sĩ từ tốn đáp:

– Cám ơn ngài, tôi đang nghe ngài nói.

– Thế tại sao lâu nay tôi mắng chửi ông, ông cứ lặng thinh?

– Thưa ngài, nếu ngài cho tôi một món quà mà tôi không nhận, thì món quà đó thuộc về ai?

Ông lão đắc thắng:

– Vậy mà cũng hỏi! Tôi cho ông, ông không nhận, nó vẫn thuộc về tôi.

– Dạ cám ơn ngài. Vậy lâu nay ngài chửi tôi, mà tôi không nhận, thì những lời chửi đó thuộc về ai?

Giờ đến lượt ông lão chết lặng, còn vị tu sĩ khẽ cúi chào và tiếp bước.

 

Bình Luận