“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.”
Chắc vì miệng đời chưa hề dành cho mẹ ghẻ một từ nào tốt đẹp, nên đã vô tình làm cho tâm hồn thơ ngây của bé gái Ly Ly trở thành chai sạn trong mối quan hệ với mẹ kế của mình.
Mẹ đẻ của bé Ly Ly đã qua đời sáu năm trước, lúc đó bé mới lên bảy. Bố bé vừa đi thêm bước nữa, với một người góa chồng, có 1 đứa con gái cũng trạc tuổi Ly Ly nhưng không may đã chết từ rất nhỏ.
Ngay từ ngày đầu tiên về sống chung với gia đình bé Ly Ly, bà mẹ kế đã nhìn thấy hình ảnh đứa con ruột vắn số của mình qua con người Ly Ly, nên bà hết mực chăm sóc và yêu thương. Bà thèm được nghe tiếng kêu “mẹ” từ miệng con bé nhưng đã nhiều tháng qua bà vẫn chưa toại nguyện. Bà chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng, những câu nói cộc lốc, những lời xưng hô trổng trổng, may mắn lắm là gọi tiếng “bà”.
Rồi bà sanh một bé trai kháu khỉnh. Nhưng tình thương của bà dành cho bé Ly Ly không chút suy giảm. Mỗi lần nựng nịu thằng nhóc, bà thường nói:
– Con trai may mắn lắm đó, vì có chị lớn. Mai mốt tha hồ làm nũng nhé.
Hoặc là:
– Mau lớn chị dạy cho học, chị chở đi dạo chơi. À mà phải yêu quý chị nghe chưa. Nếu không bố mẹ giận đấy.
Có lần bé Ly Ly ham chơi về nhà muộn. Bố chưa kịp la rầy, bà đã đỡ lời cho con:
– À, em quên nói với anh, em có nhờ con gái một ít việc.
Một lần khác, lúc gia đình đang chuẩn bị cơm chiều, ông bố nổi điên lên khi chứng kiến những thái độ hỗn láo của con gái với mẹ kế. Ông bố vung tay tát mạnh vào mặt con bé. Bà vội vàng chồm tới ngăn đòn cho con. Bàn tay ông bố đánh trúng vào đầu bà, làm bà té nhào lên trên xoong canh còn nóng…
Sáng hôm sau, bà thức dậy muộn vì vết bỏng nặng nơi vùng bụng đã gây sốt suốt đêm. Bà mở mắt nhìn quanh phòng cấp cứu, bé Ly Ly đã đứng cạnh giường tự lúc nào.
Vừa thấy bà thức giấc, con bé nghẹn ngào kêu tiếng “mẹ” rồi khóc nức nở. Bà chồm dậy ôm cổ con gái hôn lấy hôn để. Con bé vừa thút thít vừa thưa:
– Mẹ ơi. Tính ích kỉ, nhỏ nhen của con đã không cho con nhìn thấy lòng bao la của mẹ. Con không đáng được làm con gái của mẹ. Con không đáng được mẹ tha thứ.
Nhưng bà vỗ về:
– Con biết không? Mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi. Cám ơn Trời đã ban con gái cho mẹ. Cám ơn con đã cho mẹ được yêu thương con.
Con bé sờ nhẹ vào vết thương của bà:
– Đau lắm hả mẹ?
Bà nhẹ nhàng nói:
– Ồ chuyện của quá khứ, bây giờ mẹ chỉ biết vui và vui thôi.
Mẹ con lại ôm nhau, hạnh phúc tràn đầy. Con bé thỏ thẻ bên tai bà:
– Mẹ ơi, bố và em đang chờ ở bên ngoài…