Hôm ấy là ngày cuối cùng trong tuần trăng mật của anh chị. Trước khi trở về với cuộc sống đời thường, anh chị muốn dành nhiều thời gian ngâm mình dưới làn nước biển trong xanh, như cho tình yêu đôi lứa hòa quyện cùng trời mây nước.
Chị nằm thu mình trên chiếc phao, anh vừa bơi vừa đẩy chiếc phao đi. Biển Nha Trang sáng sớm, nhẹ nhàng những làn gió thoảng càng mời gọi anh chị rời xa bờ cát trắng.
Khá lâu sau, anh cũng bám mình vào chiếc phao rồi để mặc nó dật dờ trôi. Hai người ngất ngây hạnh phúc bên nhau, cùng nhắc nhớ bao kỷ niệm thơ mộng, cũng như bao ước mơ cháy bỏng của một thời quen nhau và một thời yêu nhau.
Từ hồi đầu lớp sáu, anh chị ở cùng ngõ phố, học cùng lớp và sanh cùng ngày tháng năm, nên không lạ gì anh chị nhanh chóng kết thành bạn thân. Tình bạn càng gắn bó hơn theo thời gian. Xong bảy năm bậc trung học, tình bạn hai người đến độ chín mùi. Và hệ quả tất yếu là tình yêu lên ngôi. Một tình yêu trong sáng mà không thiếu sức mãnh liệt, để vượt qua bao thách thức trong bốn năm ngồi ghế đại học, thêm ba năm ổn định công việc. Rồi tình yêu đạt mức viên mãn, anh chị đã thề nguyền trao thân gởi phận cho nhau suốt đời.
Chị nụng nịu:
– Hai ta thân quen nhau bảy năm, yêu nhau bảy năm, cưới nhau bảy ngày. Tuyệt vời làm sao! Ước gì hai ta được sống bên nhau đến tuổi bạc đầu.
Anh triết lý:
– Tất nhiên. Nhưng sống với nhau bao lâu không quan trọng bằng sống với nhau thế nào.
Chị vừa té nước vào người anh vừa khúc khích cười:
– Sống như thế này nè!
Mải miết nô đùa, nói chuyện xưa chuyện nay, anh chị quên bẵng là mình đang ở khá xa bờ, chung quanh chẳng một bóng người, ngoại trừ vài chiếc thuyền con thấp thoáng. Mặt trời đã trải sắc hồng rộng khắp biển xanh. Anh chị hối hả quay vào bờ. Anh lại vừa bơi vừa đẩy chiếc phao đi. Mà sao chiếc phao xem chừng nặng hơn. Hay là… Đúng là chiếc phao bị mất hơi, có lẽ do lỗ thủng rất nhỏ đâu đó. Dù vậy, anh vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng hình như chị cũng linh cảm có sự gì đó bất thường, chị gắng sức cùng anh quạt rẽ nước. Không ai dám nói gì cả, chỉ âm thầm cầu Trời hai chữ bình an.
Sau một hồi nỗ lực không ngừng nghỉ, cơ thể anh rã rời. Vậy mà anh vẫn bơi mãi bơi mãi, đến khi cả hai chân bị vọp bẻ thì sức lực hoàn toàn lìa bỏ anh. Anh vội bám lấy chiếc phao, nhưng chiếc phao không đủ hơi để nâng cả hai người, nó từ từ chìm xuống. Anh liền buông tay ra. Chiếc phao lại nổi lên còn anh thì chìm nghỉm. Anh biết mình đang đối đầu với một chọn lựa vô cùng nghiệt ngã. Và anh đã quyết định. Anh dùng hết tàn lực nhoai lên mặt nước. Anh nhìn vợ lần cuối, mấp máy môi: “Cầu Trời phù hộ em” rồi mất hẳn dưới làn nước. Chị với tay cố níu lấy anh trong tuyệt vọng. Chị kêu cứu thống thiết nhưng tiếng la của chị lạc lõng giữa biển khơi nghìn trùng. Chị gào thét tên anh đến não lòng, nhưng liệu nơi cõi âm u đó anh còn nghe thấu chăng? Chị lẩm bẩm như người mất trí: “Trời ơi! Sao nỡ chia cắt hai mái đầu xanh?”
Rồi vào ngày đó năm sau và nhiều năm sau nữa, người ta nhìn thấy một thiếu phụ dắt con đứng lặng thầm trên bờ cát trắng.