Bà Mười đang sống an bình với con dâu và đứa cháu nội trong một căn nhà nhỏ khuất sâu trong hẻm.

Đứa con trai duy nhất của bà đã đột tử tám năm trước, lúc đó thằng cháu nội mới tròn hai tuổi. Từ đó con dâu thay chồng phụng dưỡng mẹ và nuôi con ăn học.

Cô Ánh (tên cô dâu) ngoài đồng lương ít ỏi của một lao công trạm y tế xã, cô còn tranh thủ nhận thêm hàng len để đan lát. Nhờ đó cô Ánh tạm đủ trang trải mọi chi phí trong nhà.

Không ít lần bà Mười mắng yêu con dâu:

– Con định ở giá với mẹ suốt đời sao? Còn độ xuân thì, con hãy bước thêm bước nữa đi.

Mỗi lần như thế cô Ánh dịu dàng thưa:

– Con không muốn làm dâu ai nữa, chỉ làm dâu mẹ và làm con gái mẹ thôi.

Thường ngày sau ca làm việc, cô Ánh chạy vội ra chợ mua chút gì rồi về nhà thổi cơm. Thỉnh thoảng cô cũng mua vài ly chè hoặc bánh kem để bà cháu bồi dưỡng.

Chiều nay vừa lãnh lương, cô Ánh cho cả nhà thưởng thức món phở tái. Mấy tô phở nóng hổi, thơm phức mùi thịt bò hòa quyện mùi ớt tương và hành sống mới ngon làm sao. Riêng tô phở của bà Mười, cô Ánh còn thêm vào một quả trứng gà nữa. Hai bà cháu ăn rất ngon miệng. Cô Ánh vừa ăn vừa kể cho mẹ nghe những chuyện vui vui ở cơ quan, cũng như hỏi han bài vở của đứa con. Nên khi hai bà cháu cạn tô thì cô mới ăn được non một nửa.

Bỗng nhiên thằng bé kêu la đau bụng và nôn mửa. Cô chưa biết đối phó ra sao thì đến lượt bà mẹ, bà kêu khó thở và nằm co dúm đau đớn. Hoảng quá, cô Ánh chạy vội ra cổng kêu cứu liên hồi, rồi quay vào động viên thằng con:

– Cố lên nghen con! Mẹ sẽ trở lại ngay thôi.

Nói rồi cô vận dụng hết sức lực, bế mẹ chồng chạy đến trạm y tế xã. Đoạn đường từ nhà đến trạm xá có xa xôi gì đâu mà sao chiều nay bước hoài không đến. Thân người mẹ chồng trên tay cô mỗi lúc một nặng hơn, tay chân cô như rã từng khúc. Vùng bụng bắt đầu thắt cơn đau, buồn nôn và hoa mắt. Cô lê la mấy bước nữa rồi ngã quỵ.

Thật lâu sau cô Ánh tỉnh lại, cô mới nhận ra là mình đang nằm tại bệnh viện huyện. Còn may mắn hơn nữa, hai bà cháu đã được chữa khỏi và đang có mặt ngay bên cạnh cô.

Thằng bé mếu máo:

– Mẹ không sao nữa chứ?

Bà mẹ chồng cố ngăn đi giọt lệ, đưa bàn tay run run thấm nước mắt cho con dâu, bà gọi tên con thật nhẹ nhàng và cũng thật sâu lắng:

– Ánh ơi! Con dâu của mẹ! Con gái của mẹ!

dau thao

Bình Luận