Lâu lắm rồi ông Bảy mới có ông bạn giàu sang ở thị thành ghé đến thăm. Ông bạn còn bế theo đứa cháu ngoại rất kháu khỉnh.
Ông Bảy niềm nở đưa hai ông cháu đi dạo vườn. Vườn không rộng lắm nhưng có cây ăn quả như mít, xoài, ổi… và một ao nuôi cá. Hai ông ngồi dưới bóng cây chuyện trò còn cháu bé lững chững đi chơi.
Ông bạn hỏi:
– Lâu nay làm ăn ra sao?
– Ồ nhờ Trời, gia đình mình làm ăn cũng khấm khá.
– Còn con cái thế nào?
– Nhờ Trời, chúng nó đã ổn định công việc và yên bề gia thất.
Ông bạn lộ vẻ khó chịu:
– Thực tế một chút đi, cái gì cũng nhờ Trời, nhờ Trời. Tin vớ vẩn.
Ông Bảy bình thản hỏi:
– Ông nói thật lòng đấy chứ?
– Có Trời đâu mà tin. Thiên hạ đã lên tận cung trăng rồi, sắp đặt chân đến sao Hỏa nữa, thế mà ông còn…
Ông bạn ngừng nói, đưa mắt dõi tìm cháu bé. Không thấy nó đâu cả. Ông thật sự hoảng hốt khi nhìn thấy cái gì đó trông giống cái mũ của con bé rơi bên bờ ao. Ông vùng dậy la lên:
– Trời ơi! Con bé…
Ông Bảy nhẹ nhàng hỏi:
– Ông vừa gọi ai thế?