Ngày nào mẹ thằng Tí cũng rời căn nhà xiêu vẹo của mình từ sớm tinh mơ, để tìm cái ăn cho thằng con lên tám và bà ngoại tuổi gần đất xa trời.

Lệ thường, gần trưa mẹ đem về chút gạo, lọn rau nhưng hôm nay mãi tận chiều mà mẹ vẫn mất hút. Hai bà cháu nằm nhà chờ đói lả người. Thằng Tí lục lọi may ra có chút gì lót dạ. Gạo chỉ còn một nhúm sót lại ở góc xoong làm sao thổi thành cơm! Mừng quá, còn một tẹo đường cát nó chu đáo khuấy cho bà ngoại một cốc nước, rồi nó lên chõng tre nằm co ro, cố dỗ giấc ngủ cho quên cái đói.

Đang thiu thiu ngủ, nghe có tiếng người, thằng Tí bước ra, trước mặt nó là một thiếu phụ trông rất thiểu não đang bế con. Người thiếu phụ mở lời:

– Cháu ơi, xin thương cho con cô chút gì ăn đi! Từ sáng giờ…

Thằng Tí thật thà:

– Dạ, mẹ cháu chưa về. Nhà chả còn thứ gì ăn được ngoại trừ một nhúm gạo.

Người thiếu phụ nài nỉ:

– Cho cô nhúm gạo đó đi!

Thằng Tí vào vét hết mấy hạt gạo. Người thiếu phụ ngửa bàn tay ra đón lấy nhúm gạo rồi bỏ từng chút vào miệng nhai. Liền sau đó bà mớm cho đứa con. Thằng Tí giụi mắt đứng nhìn. Nó liên tưởng đến hình ảnh chim mẹ đang mớm mồi cho chim con. Và nó cảm thấy như bị choáng ngợp khi mơ hồ hiểu thế nào là lòng mẹ ôm cả đất trời.

Người thiếu phụ cúi đầu chào và tiếp tục cất bước. Thằng Tí ngậm ngùi nhìn theo.

Vừa lúc đó mẹ nó trở về, mệt mỏi nói:

– Cả ngày nay không ai thuê mẹ làm gì cả. Mẹ đành mua chịu ba bịch cháo. Thằng Tí tạm quên đi cái đói, nó chỉ cho mẹ nó thấy người thiếu phụ bế con vừa đi được mươi bước và vắn tắt thuật lại câu chuyện.

Mẹ nó mau miệng:

– Con cầm một bịch cháo chạy đến cho bà ta đi.

Thằng Tí ngoan ngoãn vâng lời. Nó cầm theo những hai bịch. Nó muốn nhường phần của nó nữa.

chia se

Bình Luận