Thường ngày ông Tư rất tốt bụng, hòa nhã với gia đình cũng như với hàng xóm. Nhưng chỉ cần có chút men vào, ông trở thành một người hầu như khác hoàn toàn. Ông chỉ tử tế với các bạn rượu mà không hề đoái hoài đến vợ con. Thậm chí, ông còn chửi mắng và đánh đập vợ nữa. Những lần như thế người vợ hiền chỉ biết ôm các con rồi cùng khóc.

Năm nay, đứa trai trưởng lên 19, em gái nó lên 17, nó không muốn chứng kiến cảnh mẹ mình phải cam chịu nỗi đau thương đó nữa. Nó mạnh dạn đối thoại với bố nó:

– Bố ơi, con phải làm sao cho tròn đạo hiếu?

Ông Tư trố mắt nhìn thằng con, ông chưa hiểu ý nó trước câu hỏi đường đột này.

Thằng con thưa tiếp:

– Ngày nào con còn nhỏ, bố thường dạy con là nam nhi phải biết lấy đạo hiếu làm đầu, biết tôn trọng lẽ phải và biết bảo vệ kẻ yếu.

Ông Tư gật gù:

– Ừ, nam nhi phải vậy chứ sao! Các bậc thánh hiền cũng đều dạy như thế cả.

– Thế thì, mỗi lần bố chửi mắng, đánh đập mẹ một cách vô lý, con phải xử sự làm sao cho tròn đạo hiếu với cả bố và mẹ? Xin lỗi bố, nếu người ấy không phải là bố…

Ông bố chưa biết phải trả lời thế nào, thằng con lại hỏi tiếp:

– Một mai gái út đi lấy chồng, cũng là thân phận phụ nữ, bố có muốn con gái mình bị chồng chửi mắng hay đánh đập không?

Mấy giây im lặng thật chậm trôi qua. Ông Tư nắm chặt bàn tay đứa con và nghẹn ngào nói:

– Cám ơn con. Bố biết bố sai rồi. Bố thật có lỗi với mẹ và hai con. Và bố biết bố phải làm gì. Cách duy nhất để con giữ tròn đạo hiếu với cả bố và mẹ là bố phải chấm dứt ngay bây giờ và mãi mãi những hành vi phi nhân bản đó.

Đứa con không biết nói thêm gì nữa, chỉ ngước nhìn bố bằng đôi mắt chan chứa tình thương và lòng cảm phục. Chỉ có người can đảm mới dám nhìn nhận mình sai lầm và quyết tâm khắc phục.

Bình Luận