
Hôm đó cũng như thường ngày, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau lên rẫy. Họ đang lấy củi bên nhau thì bỗng đâu một bầy ong rừng bay ập tới. Chúng bắt đầu tấn công hai người.
Chị vợ luống cuống cầm lấy cành lá quơ loạn xạ. Anh chồng kịp nghĩ ra cách đối phó, bảo vợ:
– Em ngồi xuống, cúi gập mình lại!
Chị vội vàng làm theo lời chồng. Còn anh thật nhanh cởi bộ đồ lao động của mình ra, phủ kín người vợ. Rồi anh mang hàng trăm con ong đang bám đen trên thân trần chạy lao xuống triền dốc. Anh cắn răng chịu đau, cố chạy thật xa để dụ bầy ong bay theo.
Đến khi không còn nghe tiếng vo ve của bầy ong nữa, chị vợ giở áo trùm đầu ra và dõi mắt tìm chồng. Chẳng thấy chồng đâu, chị hớt hải vùng dậy gọi liên hồi:
– Anh ơi! Anh ơi! Anh…
Đáp lại lời gọi của chị là tiếng vọng xa vắng của rừng sâu. Linh cảm điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, chị hoàn toàn mất bình tĩnh, vừa khóc gọi chồng vừa vô vọng chạy tìm.
Mãi hồi lâu, chị không dám tin vào mắt mình khi bắt gặp chồng ngã sấp bất động bên ghềnh đá. Bầy ong chỉ chịu buông tha anh sau khi để lại hàng trăm vết đốt tươm máu. Chị nâng ngửa chồng ra, nhìn mặt mày sưng húp, ngực bụng không còn nơi lành lặn mà lòng chị đau như cắt. Áp má vào mặt chồng, chị còn nghe được hơi thở yếu ớt của anh. Một chút hy vọng lóe lên, chị lay nhẹ chồng khẽ gọi:
– Anh ơi! Anh ơi! Đừng làm em sợ!
Anh chồng cố mở mắt nhìn vợ, không hề kêu đau mà chỉ thì thào:
– Em đó hả, em có…làm sao…không?
Chỉ nói được chừng ấy, hơi thở anh yếu dần yếu dần rồi tắt lịm. Chị vợ khóc thét lên, kêu trời van đất và run rẩy vuốt nhẹ mắt chồng. Chị cúi hôn trán và nghẹn ngào:
– Anh đã chết để em được sống.
Rồi chị cầm tay chồng đặt trên bụng mình tiếp lời:
– Anh đã chết để con chúng ta được sống.