
Thằng Quân lại vừa to tiếng hỗn láo với mẹ nó. Không biết nó học thói mất dạy này ở đâu, mà nó dám thường xuyên đối xử tệ bạc với mẹ, một người suốt đời lam lũ vì con.
Thằng Quân lầm bầm bỏ đi. Nó đi tìm đám bạn choai choai mất nết của nó. Con đường đất ven sông thật vắng vẻ, mấy lũy tre xanh kẽo kẹt trong gió chiều.
Bất chợt nó bắt gặp một đàn gà con đang chạy tán loạn, kêu la khiếp đảm. Đưa mắt nhìn quanh, nó chứng kiến một cuộc chiến giữa gà mẹ và con chồn. Một cuộc chiến không cân sức, khác nào trứng chọi đá! Thế mà mẹ gà vẫn ngoan cường đối mặt với kẻ thù. Mình mẩy ướt đẫm máu, đôi cánh bị xé toạc cũng không làm mẹ gà chùn bước hay mảy may sợ hãi mà quên đi ý nghĩ “thà chết còn hơn mất con”.
Không nỡ đứng nhìn lâu thêm nữa, thằng Quân xua đuổi con chồn chạy đi. Lúc này mẹ gà đã kiệt sức và nằm sụp xuống. Mẹ gà đưa mắt dõi tìm đàn con, nhưng đôi mắt bê bết máu còn thấy được gì ngoài vũng tối mênh mông.
Thằng Quân nghe rất rõ, trong hơi thở đứt quãng của mẹ gà có cả tiếng cục cục gọi con. Hơi thở yếu dần, tiếng cục cục cũng lịm dần rồi tắt hẳn! Đàn gà con tội nghiệp, vừa kêu chiêm chiếp vừa chạy mau đến mẹ. Chúng hồn nhiên rúc dưới đôi cánh nát tan của mẹ chúng.
Bỗng dưng nước mắt thằng Quân tuôn trào. Nó không đi tìm bạn nữa. Nó quay về nhà. Nó cũng muốn rúc vào lòng mẹ nó.
